Truyện ngắn "hương hồng quế "
Tác giả : vũ lưu xuân
Tác giả : vũ lưu xuân
Chiếc xe mười lăm chỗ chở đoàn từ thiện dừng bên đường cái quan. Người lái xe trung niên chỉ:
- Đi hết con đường đất nhỏ này là đến rồi đó. Chạy tiếp lộ chính, xe sẽ tiến lên vùng tái Bắc.
- Đi hết con đường đất nhỏ này là đến rồi đó. Chạy tiếp lộ chính, xe sẽ tiến lên vùng tái Bắc.
- Xa không bác ?
- Phải dăm ba cây số nữa.
Phía trái lộ lớn, từ ngoài nhìn vào, chỉ thấy vùng núi non chập chờn, mờ ảo trong lớp sương sớm, sương pha chút nắng loãng, nhè nhẹ vàng, toàn cảnh như bức thủy măc đẹp hoang dã.
Xe rẽ vào lối mòn, gập ghềnh, lúc lắc. Những ngày cuối năm mà quang cảnh vắng ngắt, không bóng người qua lại.Tôi quay cửa kính, hứng gió núi và bụi đường. Gió lạnh buốt, quất vào mặt, rát da, tỉnh người. Dọc hai bên bờ, thỉnh thoảng xuất hiện một căn nhà nhỏ, thấp lè tè, tường đất, mái rạ, hoặc mái ngói xám, rêu phong, xộc xệch. Căn nhà nằm lọt giữa khu vườn bạc màu, ngoài mấy liếp khoai, liếp cải, mấy bụi sắn xác xơ thay hàng dậu, tất cả đều trống tuênh, tiêu điều. Bác tài giới thiệu:
- Đó là nhà con cái người phong, hoặc vài bệnh nhân được coi như đã khỏi.
- Vậy họ cứ quanh quẩn mãi ởđây à? Sao không về quê? Vùng này đất rộng, người thưa, nhưng đất pha sỏi đá. Nghèo quá!
Nhận xét
Đăng nhận xét